Khóa tu mùa thu năm nay tổ chức vào tháng 11 cho nên trời chưa lạnh lắm và may mắn không bị mưa. Tăng Ni Phật tử các nơi về tham dự đông hơn các khóa tu trước. Thiền đường nhỏ hẹp nhưng không làm cho người thiền sinh cảm thấy chật chội mà càng ấm tình đồng đạo. TV cũng sắp xếp cho mọi người nghỉ qua đêm khá tươm tất cho dù điều kiện vật chất chưa được đầy đủ. Mong rằng Quý Tăng Ni và Phật tử hiểu và thông cảm cho TV tại sao không tổ chức khóa tu trong những năm qua vì lý do trên.
Khóa tu được vài ngày chúng tôi nhận được góp ý là rất nhiều người muốn tham gia tu tập ở TVTL Đại Đăng nhưng không biết vì truyền thông “yếu kém” quá. Quả thật TV không dám thông báo rộng rãi mà chỉ thông báo trên trang nhà của TV vì lý do cơ sở còn hạn hẹp, thiếu thốn vật chất như nêu trên. Đó là lý do bao năm qua Ban Lãnh Đạo đã bước qua thăng trầm cũng như kêu gọi đóng góp cho công trình xây dựng TV. Có nhiều vị thương mà nói rằng các thầy lo tu đi, đừng lo chuyện xây dựng. Tinh thần Bồ tát đạo, khi chúng tôi thọ giới đã dạy người tăng sĩ tự lợi lợi tha.
Giáo thọ sư cho khóa tu: HT Giác Thiên Thích Đắc Huyền, HT Thích Phước Tịnh, TT Trụ Trì TVTL Đại Đăng Thích Tuệ Giác, TT Trụ Trì TVTL Bồ Đề Thích Tuệ Tĩnh, TT Phó Trụ Trì TVTL Đại Đăng Thích Thông Giải, Ni Sư Trụ Trì Ni Viện TL Đại Đăng TN Thuần Quán, Ni Sư Trụ Trì TVTL Diệu Nhân TN Thuần Tuệ, Ni Sư Dịch Giả TN Thuần Bạch.
Một số hình ảnh Ban Biên Tập ghi lại trong những ngày qua xin được chia sẻ.
Thời khóa tụng sám hối…
Sám hối sáu căn đã được Vua Trần Thái Tông biên soạn, sau khi phục hưng lại dòng thiền Trúc Lâm Yên Tử, Hòa thượng Ân Sư đã đưa vào trong thời khóa sám hối hàng ngày của Thiền sinh và Phật tử…chúng tôi đính kèm bài Sám Hối Sáu Căn phía cuối của bài này để Quý vị tham khảo…
…Canh một nghiêm trang ngồi tịnh tu
Tinh thần tịch chiếu đồng thái hư
Muôn kiếp đến nay chẳng sanh diệt
Đâu cần sanh diệt diệt gì ư?
Gẫm xem các pháp đều như huyễn
Bổn tánh tự không, đâu diệt trừ
Nếu biết tâm tánh không tướng mạo
Lặng yên chẳng động tự như như…
Đây là bài hô thiền vào buổi sớm mai
Thời khóa ngồi thiền vào sáng sớm…lúc 5 giờ sáng…khá lạnh…
Thầy giám thiền…cảnh thức người thiền sinh bị hôn trầm hay sửa lại khi ngồi không đúng…
Năm nay khóa tu trời không mưa và ít lạnh…
Không gian chật hẹp của thiền đường…
Từng bước chân nhẹ nhàng,
Là trú xứ bình an.
Sống đời vui tỉnh thức,
Lòng rộng mở thênh thang.
(TT Thích Tuệ Giác)
Hòa thượng Giác Thiên trong chuyến du hóa Bắc Mỹ cuãng đã ghé lại TV giảng dạy cho Tăng Ni, Phật tử và Chứng minh Đại Giới Đàn ngày 18/11/2017 sắp tới.
“Đêm rất dài với kẻ mất ngủ,
Đường rất xa với kẻ lữ hành mỏi mệt.
Cũng vậy, sanh tử sẽ tiếp nối không ngừng với những kẻ buông lung không biết nhiếp phục tâm mình.
Hãy tinh tấn lên để tìm sự giải thoát!
Hỡi những người rất thương yêu của ta!”
(Kinh Pháp Cú)
Từng bước chân nhẹ nhàng,
Là trú xứ bình an.
Sống đời vui tỉnh thức,
Lòng mở rộng thênh thang.
(TT Thích Tuệ Giác)
Đi không cần phải đến,
Đã đến trước khi đi.
Từng bước chân chánh niệm,
Tịnh độ nhọc tìm chi.
(TT Thích Tuệ Giác)
Tập thể duc sau khi thiền hành
Ăn sáng…
“Canh năm bát nhã chiếu vô biên
Chẳng khởi một niệm khắp tam thiên.
Muốn thấy chân như tánh bình đẳng,
Dè dặt sanh tâm trước mắt liền.
Lý diệu ảo huyền không lường được,
Dụng cong đuổi bắt càng nhọc mình.
Nếu không một niệm mới thật tìm,
Còn có tâm tìm còn chẳng biết.”
Ta ngồi đây lặng lẽ,
Nghe từng hơi thở nhẹ,
Niệm khởi biết không theo,
Tỉnh thức tự quay về.
(TT Thích Tuệ Giác)
Ta ngồi đây lặng lẽ,
Nghe từng hơi thở nhẹ,
Niệm khởi biết không theo,
Tỉnh thức tự quay về.
(TT Thích Tuệ Giác)
Thời Pháp thoại…
Các Sư Cô lo cho Phật tử không quen cuộc sống người tu, chưa quen ăn chay nên cố gắng làm những món ăn ngon miệng và nhiều dinh dưỡng
Những ngón tay bị đau những Sư cô vẫn vui cười làm trong chánh niệm…Sư Cô tâm sự “Con phát nguyện chiên…ngồi cạnh lò lửa…tu”
Mỗi người mỗi việc…yên lặng…tỉnh thức…
Thầy đến Thiền viện để thọ giới đàn…cũng phải lao tác như những thiền sinh khác…có cơ hội ở với đại chúng mới thấy bản ngã của mình hiển bày…
Lặt rau chỉ biết lặt rau…
“Thôi đừng chụp…con già rồi”…người ta nói tuổi xế chiều là tuổi của mùa thu, chuẩn bị ngủ đông để trở lại mùa xuân…
“Mùa thu đến trong phai tàn rực rở,
Rồi xuân sang muôn ngàn hoa rộ nở,
Giá đông về tuyết trắng ủ mầm tươi,
Nắng hạ vàng cây trái trĩu tinh khôi.”
(TT Thích Tuệ Giác)
Cơm nguội biến thành món cơn chiên…
Còn tiếp…
Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ,
Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn,
Pháp môn vô lượng thệ nguyện học,
Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành.
Sám Hối Sáu Căn
Chí Tâm Sám Hối:
Từ vô thỉ đến nay muôn kiếp,
Quên bản tâm, bỏ mất đạo mầu.
Ba đường khổ ải sa vào,
Sáu căn lầm lạc nhân sâu bao đời.
Nay con nguyện làm vơi tội lỗi
Để tránh điều thống hối về sau,
Xét soi nhân quả đuôi đầu,
Chúng con xin nguyện trồng sâu căn lành.
Lầm hoa giả mà quên trăng thật,
Yêu ghét rồi xấu đẹp cạnh tranh,
Xa đường chánh kiến lầm mình,
Phân chia vàng đỏ, trắng xanh mê mờ.
Mắt nhìn lệch khác gì như quáng,
Gặp vẻ xinh duyên dáng trộm nhìn,
Chưa mù mà mắt không tinh,
Chẳng hay ‘mặt thật’ của mình ra sao.
Gặp kẻ giàu, tranh nhau nhướng mắt,
Thấy người nghèo muốn khuất cho xong,
Người dưng chết chóc ngoài lòng,
Bà con tạ thế, lệ dòng khóc than.
Đến Tam Bảo, Già-lam, chùa tháp,
Thấy tượng, kinh chẳng chút đoái hoài,
Tại Chùa lại đoái gái trai,
Mãi mê liếc mắt đưa mày sắc dâm.
Chẳng nể sợ Long Thần, Hộ Pháp,
Làm ố hoen cửa Phật trang nghiêm,
Tội này vô lượng vô biên,
Phát sinh từ cửa mắt nhìn mà ra.
Nghiệp ác này phải sa địa ngục,
Bao kiếp dài mới được làm người,
Làm người lại bị mắt đui,
Nếu không sám hối hẳn thời khó xong.
Nay con nguyện một lòng sám hối,
Biết bao điều tội lỗi xưa nay,
Thành tâm quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Thích lời tà, ghét nghe chánh pháp,
Gốc ‘thật’ quên, mải miết theo ngoài,
Sáo đàn inh ỏi khoái tai,
Mõ chuông tu niệm tưởng loài ếch kêu.
Câu vè ví ham vui để dạ,
Lời kinh cùng tiếng kệ ngoài tai,
Lời dua nịnh lại vui vầy,
Những lời ‘ngọt mật’ khen hay mong cầu.
Nghe lời phải đã nào tin nhận,
Ba chén vào đôi bạn gái trai,
Châu đầu áp má kề tai,
Ba điều bốn chuyện dông dài tai quen.
Lời thầy dạy chẳng thèm nghe tới,
Lời bạn hiền khuyên chói cả tai,
Hiếu trung lễ nghĩa gác ngoài,
Chạy theo tiếng ái, vui vầy giai nhân.
Lời kinh kệ chẳng màng, chẳng thích,
Tội như vầy chứa chất vô biên,
Dẫy đầy một khối trần duyên,
Hết đời, đường ác phải liền đọa sa.
Trả hết nghiệp rồi đi sinh tiếp,
Sinh làm người bị điếc hai tai,
Dốc lòng sám hối từnay
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Về mùi lạ, mũi tham trăm thứ,
Chẳng kể gì hương tuệ sạch trong,
Thích tìm sạ ướp, lan xông,
Mùi hương giới định, mũi không biết gì.
Trước bàn Phật mỗi khi nhang đốt,
Khói quyện quanh phảng phất hương trầm;
Trộm hương phẩy khói hít thầm
Long Thần há nể, quỷ thần xem khinh.
Mùi son phấn hồng nhan luyến chặt,
Chẳng đoái hoài cây giác hoa tâm,
Chợ xa rồi lại bếp gần,
Của ngon vật lạ chẳng cần sạch dơ.
Chẳng kể chi mùi như thịt cá,
Tanh hôi dùng ráo trọi chẳng tha,
Đàm vàng nước mũi chảy ra,
Dơ thềm bẩn đất lê la say nằm.
Chốn cửa Phật phòng tăng chẳng kể,
Mùi nặc nồng hơi thở mà kinh,
Ngửi sen ý trộm khởi sinh,
Nghe mùi má phấn tư tình phát ra.
Nào hay đó đều là nghiệp mũi,
Những thứ này tội lỗi vô biên,
Dẫy đầy một khối trần duyên,
Chết rồi đường ác phải liền đọa sa.
Trả hết nghiệp rồi đi sanh tiếp,
Làm thân người bệnh nghiệp khổ thay,
Dốc lòng sám hối tiêu tai,
Nay con quỳ trước Phật đài ăn năn.
Tham mọi vị mà mình ưa thích,
Chẳng kể gì xấu tốt, dở ngon,
Nếm vào thứ béo, thứ còm,
Sát sinh hại vật chỉ dồn nuôi thân.
Gà, vịt, cá, chim … hầm cho kỹ,
Lại thêm vô ngũ vị tỏi hành
Kể gì mùi vị hôi tanh,
Miễn sao khoái khẩu là sinh lưỡi thèm.
Nay chưa đũ mai tìm ăn nữa,
Gặp phải kỳ đến bữa đàn chay,
Cầu thần lễ Phật lời hay,
Cố để bụng đói qua ngày cho xong.
Thức ăn chay lỏng lòng lạt miệng,
Khi phải ăn, chẳng luyến, chẳng màng,
Như người bệnh phải vương mang
Ăn không ngon miệng, cốt dùng qua loa.
Thấy thịt cá lòng đà hoan hỷ,
Cơm rượu nồng bí tỉ, vui vầy,
Gặp khi cưới gả đêm ngày,
Cùng là rượu thịt ma chay tiệc tùng.
Rồi sát sinh mà dùng lấy thịt,
Khiến trùng trùng tội nghiệp manh nha,
Lại ba tấc lưỡi như là:
Dệt thêu, đâm thọc, ác tà, dối gian.
Vô lễ với họ hàng, Tam Bảo,
Mắng chửi người, ráo nạo mẹcha,
Chê bai dè bỉu người ta,
Luận bàn kim cổnào là khen chê.
Lỗi bản thân dấu che đây đó,
Khoe giàu sang; nghèo khó miệt khinh,
Tăng ni xua đuổi, chẳng gần,
Kẻ ăn người ở, chưởi inh cả ngày.
Lời dèm xỉa như bày thuốc độc,
Nịnh hót như cung bậc phím đàn,
Lấy điều sai quấy điểm trang,
Nói không thành có, oán than lạnh nồng.
Việc như vậy trùng trùng vô kể,
Như hà sa chẳng thể đếm cùng,
Chết sa địa ngục nấu nung,
Lưỡi môi cày xéo, nước đồng rót vô,
Quả báo ấy bao giờ mới hết,
Sanh làm người câm điếc suốt đời
Nay con quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏbày ăn năn.
SÁM HỐI TỘI CỦA THÂN
Xét thân xác tinh cha, huyết mẹ,
Phối hợp nên nhờ thế mà thành,
Trăm hài năm tạng kết sinh,
Chấp cho là thật thân hình của ta.
Tự quên mất bỏ qua thân-pháp,
Rồi dâm tà, trộm cướp, sát sinh,
Khiến cho ba nghiệp hoành hành,
Để rồi quả báo quẩn quanh luân hồi.
Nghiệp sát sinh nơi người tàn ác,
Chẳng lòng từ, hạ sát sinh linh,
Đâu hay sinh vật với mình,
Vốn cùng một thể vốn sinh một nguồn.
Khi sát hại chẳng buồn thương tiếc,
Chỉ lợi mình mà giết chúng sinh,
Nào làm thuốc độc cho tinh,
Ngải bùa trù yểm gian manh rợn người.
Người còn hại, dễthời thương vật,
Nào đốt rừng, săn thú, lấp khe,
Bẫy chim, lưới cá hội hè,
Niệm vừa dấy nghĩ thấy nghe vui làm.
Mỗi hành động đều mang tội lỗi,
Phải siêng năn sám hối, lìa xa,
Cho hay trộm cắp nghiệp tà,
Của người nhìn thấy đã là nổi tham.
Vướng lòng tham, việc làm chẳng ngại:
Móc túi người, cạy cửa cạy rương,
Đến nơi chùa tháp, thiền đường,
Lòng tham thấy của dễthường bỏqua.
Không chỉ cắp ngọc ngà châu báu,
Mới tạo thành tội báo nghiệp sinh.
Cho dù cọng cỏ cây kim,
Không cho mà lấy đều sinh nghiệp này.
Mê nhan sắc, tơlòng bủa khắp,
Thích phấn son mắt đắm ái tình.
Quên đi hai chữ liêm trinh,
Chỉ vì tham dục, ngục hình khổ đau.
Lòng chung thủy bắt đầu vơi cạn,
Lén tưtình, đụng chạm gái trai.
Nắm tay âu yếm kềvai,
Chèo tường khoét ngạch chỉ vì nghiệp dâm.
Tội lỗi ấy vô phương kể xiết,
Địa ngục sa, muôn kiếp chẳng xong,
Bao đời tội báo không cùng,
Gái nằm giường sắt, cột đồng trai ôm.
SÁM HỐI TỘI CỦA Ý
Dòng suy nghĩ quẩn quanh không dứt,
Chấp tướng nên dính mắc tình trần,
Như tầm nhả kết tơ giăng,
Kết thành cái kén giam thân của mình.
Như‘ thiêu thân’ tự tìm vào lửa,
Khiến lửa hồng thiêu hủy xác thân,
U mê chưa tỉnh tâm thần,
Đảo điên vọng tưởng mê lầm mà ra.
Các nghiệp ấy chẳng qua ba độc,
Đó chính là tham dục, sân si,
Mưu thần chước quỷ chi chi,
Tham bòn vơ vét từng ly từng đồng.
Một lời mười vẫn còn tham lấy,
Lòng như thùng không đáy đâu hay,
Bao giờ rót được cho đầy,
Rừng vàng biển bạc keo thì vẫn keo.
Dù có thấy kẻ nghèo đói khát,
Cũng không cho một cắc một đồng,
Gạo hư tiền mục mặc lòng,
Vốn người bủn xỉn chẳng dùng cho ai.
Đói khổ mặc, chẳng hoài giúp đỡ,
Mất một đồng một chữ đã to,
Tiền trăm vào túi mặc dù,
Vẫn cho là ít bo bo chẳng dùng.
Chẳng cho ai một đồng một chữ,
Dẫu của tiền tích trữ đầy kho,
Ngày thì tính toán, đêm lo,
Lao tâm khổ trí vốn do nghiệp này.
Do nền tảng tham sân làm gốc,
Lửa giận hờn cao ngất tựthiêu,
Trợn tròng quắc mắt to điều,
Làm cho hòa khí tan theo lửa này.
Không riêng chỉngười đời kẻtục,
Cả tăng ni lắm lúc vẫn còn,
Biện tranh kinh luận thua hơn,
Giận chê sư trưởng, trách hờn mẹ cha.
Như cành úa cỏ khô vẫn thấy,
Hẳn có hồi lửa cháy tan thôi,
Nói ra chết vật hại người,
Từ bi không nghĩ, xa rời giới răn.
Mở miệng thì nói thần nói thánh,
Gặp chuyện thì khó tránh ngu si.
Cửa ‘không’ dù ở bao thì,
Vẫn còn chấp mắt, chỉ vì ‘cái ta’.
Như cây vốn sinh ra gốc lửa,
Lửa lại làm thiêu hủy cảcây.
Những điều tội nghiệp trên đây,
Đều do nóng giận nghiệp nầy mà ra.
Bởi căn tánh đoạ sa mê muội,
Ý thức thành tăm tối, chẳng ngay,
Dữ lành trên dưới nào hay,
Giết người hại vật, chặt cây tan tành.
Mắng hiền thánh, rẻ khinh đức Phật,
Ngược nghĩa tình quên đức, quên ân,
Đã không suy xét xa gần,
Ngu si mê muội làm nhân đoạ đầy.
Nghiệp báo ác đã gây rất nặng,
Đến cuối đời, dứt mạng ra đi,
Rơi vào địa ngục A-tỳ,
Trải muôn ngàn kiếp dễ gì đầu thai.
Khi tái sanh ngu si mê muội,
Nếu không lo sám hối tiêu trừ,
Khó mà dứt nghiệp si ngu,
Trăm ngàn vạn kiếp như mù, khó thông.
Nay con nguyện một lòng sám hối,
Biết bao điều tội lỗi xưa nay,
Thành tâm quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Con đã gây ra bao lầm lỡ,
Khi nói, khi làm, khi tư duy,
Đam mê, hờn giận và ngu si,
Nay con cúi đầu xin sám hối.
Một lòng con cầu Phật chứng tri.
Bắt đầu hôm nay nguyện làm mới,
Nguyện sống đêm ngày trong chánh niệm,
Nguyện không lặp lại lỗi lầm xưa.
Bao nhiêu lầm lỗi cũng do tâm,
Tâm tịnh còn đâu dấu lỗi lầm.
Sám hối xong rồi lòng nhẹ nhõm,
Ngàn xưa mây bạc vẫn thong dong.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát (3 lần)Chí Tâm Sám Hối:
Từ vô thỉ đến nay muôn kiếp,
Quên bản tâm, bỏ mất đạo mầu.
Ba đường khổ ải sa vào,
Sáu căn lầm lạc nhân sâu bao đời.
Nay con nguyện làm vơi tội lỗi
Để tránh điều thống hối về sau,
Xét soi nhân quả đuôi đầu,
Chúng con xin nguyện trồng sâu căn lành.
Lầm hoa giả mà quên trăng thật,
Yêu ghét rồi xấu đẹp cạnh tranh,
Xa đường chánh kiến lầm mình,
Phân chia vàng đỏ, trắng xanh mê mờ.
Mắt nhìn lệch khác gì như quáng,
Gặp vẻ xinh duyên dáng trộm nhìn,
Chưa mù mà mắt không tinh,
Chẳng hay ‘mặt thật’ của mình ra sao.
Gặp kẻ giàu, tranh nhau nhướng mắt,
Thấy người nghèo muốn khuất cho xong,
Người dưng chết chóc ngoài lòng,
Bà con tạ thế, lệ dòng khóc than.
Đến Tam Bảo, Già-lam, chùa tháp,
Thấy tượng, kinh chẳng chút đoái hoài,
Tại Chùa lại đoái gái trai,
Mãi mê liếc mắt đưa mày sắc dâm.
Chẳng nể sợ Long Thần, Hộ Pháp,
Làm ố hoen cửa Phật trang nghiêm,
Tội này vô lượng vô biên,
Phát sinh từ cửa mắt nhìn mà ra.
Nghiệp ác này phải sa địa ngục,
Bao kiếp dài mới được làm người,
Làm người lại bị mắt đui,
Nếu không sám hối hẳn thời khó xong.
Nay con nguyện một lòng sám hối,
Biết bao điều tội lỗi xưa nay,
Thành tâm quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Thích lời tà, ghét nghe chánh pháp,
Gốc ‘thật’ quên, mải miết theo ngoài,
Sáo đàn inh ỏi khoái tai,
Mõ chuông tu niệm tưởng loài ếch kêu.
Câu vè ví ham vui để dạ,
Lời kinh cùng tiếng kệ ngoài tai,
Lời dua nịnh lại vui vầy,
Những lời ‘ngọt mật’ khen hay mong cầu.
Nghe lời phải đã nào tin nhận,
Ba chén vào đôi bạn gái trai,
Châu đầu áp má kề tai,
Ba điều bốn chuyện dông dài tai quen.
Lời thầy dạy chẳng thèm nghe tới,
Lời bạn hiền khuyên chói cả tai,
Hiếu trung lễ nghĩa gác ngoài,
Chạy theo tiếng ái, vui vầy giai nhân.
Lời kinh kệ chẳng màng, chẳng thích,
Tội như vầy chứa chất vô biên,
Dẫy đầy một khối trần duyên,
Hết đời, đường ác phải liền đọa sa.
Trả hết nghiệp rồi đi sinh tiếp,
Sinh làm người bị điếc hai tai,
Dốc lòng sám hối từnay
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Về mùi lạ, mũi tham trăm thứ,
Chẳng kể gì hương tuệ sạch trong,
Thích tìm sạ ướp, lan xông,
Mùi hương giới định, mũi không biết gì.
Trước bàn Phật mỗi khi nhang đốt,
Khói quyện quanh phảng phất hương trầm;
Trộm hương phẩy khói hít thầm
Long Thần há nể, quỷ thần xem khinh.
Mùi son phấn hồng nhan luyến chặt,
Chẳng đoái hoài cây giác hoa tâm,
Chợ xa rồi lại bếp gần,
Của ngon vật lạ chẳng cần sạch dơ.
Chẳng kể chi mùi như thịt cá,
Tanh hôi dùng ráo trọi chẳng tha,
Đàm vàng nước mũi chảy ra,
Dơ thềm bẩn đất lê la say nằm.
Chốn cửa Phật phòng tăng chẳng kể,
Mùi nặc nồng hơi thở mà kinh,
Ngửi sen ý trộm khởi sinh,
Nghe mùi má phấn tư tình phát ra.
Nào hay đó đều là nghiệp mũi,
Những thứ này tội lỗi vô biên,
Dẫy đầy một khối trần duyên,
Chết rồi đường ác phải liền đọa sa.
Trả hết nghiệp rồi đi sanh tiếp,
Làm thân người bệnh nghiệp khổ thay,
Dốc lòng sám hối tiêu tai,
Nay con quỳ trước Phật đài ăn năn.
Tham mọi vị mà mình ưa thích,
Chẳng kể gì xấu tốt, dở ngon,
Nếm vào thứ béo, thứ còm,
Sát sinh hại vật chỉ dồn nuôi thân.
Gà, vịt, cá, chim … hầm cho kỹ,
Lại thêm vô ngũ vị tỏi hành
Kể gì mùi vị hôi tanh,
Miễn sao khoái khẩu là sinh lưỡi thèm.
Nay chưa đũ mai tìm ăn nữa,
Gặp phải kỳ đến bữa đàn chay,
Cầu thần lễ Phật lời hay,
Cố để bụng đói qua ngày cho xong.
Thức ăn chay lỏng lòng lạt miệng,
Khi phải ăn, chẳng luyến, chẳng màng,
Như người bệnh phải vương mang
Ăn không ngon miệng, cốt dùng qua loa.
Thấy thịt cá lòng đà hoan hỷ,
Cơm rượu nồng bí tỉ, vui vầy,
Gặp khi cưới gả đêm ngày,
Cùng là rượu thịt ma chay tiệc tùng.
Rồi sát sinh mà dùng lấy thịt,
Khiến trùng trùng tội nghiệp manh nha,
Lại ba tấc lưỡi như là:
Dệt thêu, đâm thọc, ác tà, dối gian.
Vô lễ với họ hàng, Tam Bảo,
Mắng chửi người, ráo nạo mẹcha,
Chê bai dè bỉu người ta,
Luận bàn kim cổnào là khen chê.
Lỗi bản thân dấu che đây đó,
Khoe giàu sang; nghèo khó miệt khinh,
Tăng ni xua đuổi, chẳng gần,
Kẻ ăn người ở, chưởi inh cả ngày.
Lời dèm xỉa như bày thuốc độc,
Nịnh hót như cung bậc phím đàn,
Lấy điều sai quấy điểm trang,
Nói không thành có, oán than lạnh nồng.
Việc như vậy trùng trùng vô kể,
Như hà sa chẳng thể đếm cùng,
Chết sa địa ngục nấu nung,
Lưỡi môi cày xéo, nước đồng rót vô,
Quả báo ấy bao giờ mới hết,
Sanh làm người câm điếc suốt đời
Nay con quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏbày ăn năn.
SÁM HỐI TỘI CỦA THÂN
Xét thân xác tinh cha, huyết mẹ,
Phối hợp nên nhờ thế mà thành,
Trăm hài năm tạng kết sinh,
Chấp cho là thật thân hình của ta.
Tự quên mất bỏ qua thân-pháp,
Rồi dâm tà, trộm cướp, sát sinh,
Khiến cho ba nghiệp hoành hành,
Để rồi quả báo quẩn quanh luân hồi.
Nghiệp sát sinh nơi người tàn ác,
Chẳng lòng từ, hạ sát sinh linh,
Đâu hay sinh vật với mình,
Vốn cùng một thể vốn sinh một nguồn.
Khi sát hại chẳng buồn thương tiếc,
Chỉ lợi mình mà giết chúng sinh,
Nào làm thuốc độc cho tinh,
Ngải bùa trù yểm gian manh rợn người.
Người còn hại, dễthời thương vật,
Nào đốt rừng, săn thú, lấp khe,
Bẫy chim, lưới cá hội hè,
Niệm vừa dấy nghĩ thấy nghe vui làm.
Mỗi hành động đều mang tội lỗi,
Phải siêng năn sám hối, lìa xa,
Cho hay trộm cắp nghiệp tà,
Của người nhìn thấy đã là nổi tham.
Vướng lòng tham, việc làm chẳng ngại:
Móc túi người, cạy cửa cạy rương,
Đến nơi chùa tháp, thiền đường,
Lòng tham thấy của dễthường bỏqua.
Không chỉ cắp ngọc ngà châu báu,
Mới tạo thành tội báo nghiệp sinh.
Cho dù cọng cỏ cây kim,
Không cho mà lấy đều sinh nghiệp này.
Mê nhan sắc, tơlòng bủa khắp,
Thích phấn son mắt đắm ái tình.
Quên đi hai chữ liêm trinh,
Chỉ vì tham dục, ngục hình khổ đau.
Lòng chung thủy bắt đầu vơi cạn,
Lén tưtình, đụng chạm gái trai.
Nắm tay âu yếm kềvai,
Chèo tường khoét ngạch chỉ vì nghiệp dâm.
Tội lỗi ấy vô phương kể xiết,
Địa ngục sa, muôn kiếp chẳng xong,
Bao đời tội báo không cùng,
Gái nằm giường sắt, cột đồng trai ôm.
SÁM HỐI TỘI CỦA Ý
Dòng suy nghĩ quẩn quanh không dứt,
Chấp tướng nên dính mắc tình trần,
Như tầm nhả kết tơ giăng,
Kết thành cái kén giam thân của mình.
Như‘ thiêu thân’ tự tìm vào lửa,
Khiến lửa hồng thiêu hủy xác thân,
U mê chưa tỉnh tâm thần,
Đảo điên vọng tưởng mê lầm mà ra.
Các nghiệp ấy chẳng qua ba độc,
Đó chính là tham dục, sân si,
Mưu thần chước quỷ chi chi,
Tham bòn vơ vét từng ly từng đồng.
Một lời mười vẫn còn tham lấy,
Lòng như thùng không đáy đâu hay,
Bao giờ rót được cho đầy,
Rừng vàng biển bạc keo thì vẫn keo.
Dù có thấy kẻ nghèo đói khát,
Cũng không cho một cắc một đồng,
Gạo hư tiền mục mặc lòng,
Vốn người bủn xỉn chẳng dùng cho ai.
Đói khổ mặc, chẳng hoài giúp đỡ,
Mất một đồng một chữ đã to,
Tiền trăm vào túi mặc dù,
Vẫn cho là ít bo bo chẳng dùng.
Chẳng cho ai một đồng một chữ,
Dẫu của tiền tích trữ đầy kho,
Ngày thì tính toán, đêm lo,
Lao tâm khổ trí vốn do nghiệp này.
Do nền tảng tham sân làm gốc,
Lửa giận hờn cao ngất tựthiêu,
Trợn tròng quắc mắt to điều,
Làm cho hòa khí tan theo lửa này.
Không riêng chỉngười đời kẻtục,
Cả tăng ni lắm lúc vẫn còn,
Biện tranh kinh luận thua hơn,
Giận chê sư trưởng, trách hờn mẹ cha.
Như cành úa cỏ khô vẫn thấy,
Hẳn có hồi lửa cháy tan thôi,
Nói ra chết vật hại người,
Từ bi không nghĩ, xa rời giới răn.
Mở miệng thì nói thần nói thánh,
Gặp chuyện thì khó tránh ngu si.
Cửa ‘không’ dù ở bao thì,
Vẫn còn chấp mắt, chỉ vì ‘cái ta’.
Như cây vốn sinh ra gốc lửa,
Lửa lại làm thiêu hủy cảcây.
Những điều tội nghiệp trên đây,
Đều do nóng giận nghiệp nầy mà ra.
Bởi căn tánh đoạ sa mê muội,
Ý thức thành tăm tối, chẳng ngay,
Dữ lành trên dưới nào hay,
Giết người hại vật, chặt cây tan tành.
Mắng hiền thánh, rẻ khinh đức Phật,
Ngược nghĩa tình quên đức, quên ân,
Đã không suy xét xa gần,
Ngu si mê muội làm nhân đoạ đầy.
Nghiệp báo ác đã gây rất nặng,
Đến cuối đời, dứt mạng ra đi,
Rơi vào địa ngục A-tỳ,
Trải muôn ngàn kiếp dễ gì đầu thai.
Khi tái sanh ngu si mê muội,
Nếu không lo sám hối tiêu trừ,
Khó mà dứt nghiệp si ngu,
Trăm ngàn vạn kiếp như mù, khó thông.
Nay con nguyện một lòng sám hối,
Biết bao điều tội lỗi xưa nay,
Thành tâm quỳ trước Phật đài,
Lạy ba Ngôi Báu tỏ bày ăn năn.
Con đã gây ra bao lầm lỡ,
Khi nói, khi làm, khi tư duy,
Đam mê, hờn giận và ngu si,
Nay con cúi đầu xin sám hối.
Một lòng con cầu Phật chứng tri.
Bắt đầu hôm nay nguyện làm mới,
Nguyện sống đêm ngày trong chánh niệm,
Nguyện không lặp lại lỗi lầm xưa.
Bao nhiêu lầm lỗi cũng do tâm,
Tâm tịnh còn đâu dấu lỗi lầm.
Sám hối xong rồi lòng nhẹ nhõm,
Ngàn xưa mây bạc vẫn thong dong.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát (3 lần)