Trời đất có bốn mùa xuân hạ thu đông, đời người cũng có bốn thời kỳ sanh lão bệnh tử. Với các con bây giờ là mùa Xuân hay đang Hạ, còn Thầy có lẽ đã chuyển Thu sang Đông.
Thật ra mùa nào cũng có cái đẹp của nó, con người ở tuổi nào cũng có sự thịnh đạt riêng. Chỉ cần ta nhận ra, tận dụng và thưởng thức từng khoảnh khắc đi qua trong cuộc đời.
Nhận ra mình có khả năng tu hành thành Phật. Tận dụng thời gian, sức khỏe, tâm trí vào việc tu và học cho thật tốt. Thưởng thức muôn sự muôn vật đến và đi trong thiên thu vĩnh tuyệt. Được thế thì tuổi nào, mùa nào cũng mãn túc an nhiên. Tâm thông trí sáng vượt tất cả thời không. Tiêu sái, thanh thoát, vô lượng vô biên.
Muốn thế chúng ta phải dám chết mới được sống, phải thực học, thực tu, thực chứng nghiệm tâm linh. Đây là điều Thầy muốn nói với các con. Cũng đã một thời Thầy ngồi ghế nhà trường, rồi rong ruổi, rồi thành bại được mất đan xen. Cuối cùng buông bỏ tất cả, Thầy lên núi tìm về với chính mình. Chuyển một hướng sai thì đổi ngàn thế trận. Một phen mở được con mắt tuệ thì khung trời tịnh lạc hoát toang thông thống. Vùi mình trong kiến chấp tối tăm thì vĩnh kiếp trầm luân trong sinh tử. Cho dù chúng ta có tu tập tới đâu mà không nhận ra được giá trị đích thực của một đời sống tỉnh thức thì cũng chỉ là kiếp dã tràng xe cát biển Đông.
Thầy xin được cảm tạ thật nhiều dòng nhân duyên thuận nghịch đã đưa Thầy trở về với chính mình, với sự tĩnh mịch cô liêu, mà bất cứ một nhà tu nào cũng cần phải trải qua. Cung thiền định, kiếm trí tuệ là hai thứ vũ khí sắc bén phòng thân của người chiến sĩ tuyên chiến với ma quân. Đấng Đạo sư đã dùng nó và chiến thắng, Ngài trao lại cho chúng ta và nhắn nhủ đó chính là Thánh tài vô tận. Hãy trân quý giữ gìn, đừng bao giờ đánh mất.
Thầy rất mong các con hiểu và bảo hộ được chính mình. Không ai có thể thay thế nghiệp thức của chúng ta trên vạn nẻo tử sinh. Con đường giác ngộ, từ đức Phật đến chư Thánh đệ tử đều trải qua như thế. Hôm nay đến lượt Thầy trò mình, dĩ nhiên không thể khác lối, cho nên giới định tuệ chính là con đường duy nhất để đi đến Phật đạo. Là đệ tử Phật tuyệt đối không được quên điều này.
Mỗi một đợt xuất gia mới, Thầy đều dõi theo với niềm tin và mong đợi. Thầy nghĩ các con cũng hiểu điều đó. Cho nên các con khi trưởng thành, có thể gánh vác Phật sự thì dù ở đâu, các con cũng sẽ hướng về thiền viện, hướng về Thầy và các huynh đệ như hướng về tổ ấm quê nhà. Ở đó có tấm lòng, có đạo tình Linh sơn cốt nhục, có vòng tay rộng mở chân tình.
Tuy nhiên, hãy là đại bàng vỗ cánh tung bay. Càng cao càng xa thì càng thấy được trời đất bao la, tầm nhìn rộng thoáng. Hãy lên đường, đi bất cứ nơi đâu Phật pháp cần. Hãy nhớ tới tha nhân mà đừng quên đường về tự thân. Đây là lời dạy của đức Phật, chúng ta nguyện cúi đầu khắc ghi thực hành.
Bài tứ hoằng thệ nguyện các con đọc tụng hàng ngày đã trở thành quen thuộc, đôi khi quên béng nó là đại hạnh đại nguyện sống chết cả đời, nhiều đời của mình. Vô hình chung ta biến nó thành những lời nguyện rỗng và như thế cuộc sống nội tại trở thành tẻ nhạt hoang vu.
Thầy mong các con hãy cẩn trọng, đừng để mình lạc bước tha hương, vất vưởng làm kẻ phiêu linh không chốn nương về, trong khi nơi quê nhà cha già đang mỏi cổ ngóng trông. Việc tu hành không thể hẹn. Các con đừng chờ đến đêm ba mươi tăm tối, sẽ không kịp đâu. Hãy hiểu rõ điều này.
Hòa thượng Ân sư trông đợi thế hệ Tăng Ni kế thừa từng ngày. Thọ mạng Thiền phái Trúc Lâm có được dài lâu hay không, có tỏa sáng hay không đều tùy thuộc vào mỗi phút giây trưởng thành của các con. Những gì có thể làm quý Thầy đã làm, những gì có thể nói quý Thầy cũng đã nói, phần còn lại đều tùy thuộc vào thế hệ hôm nay và mai sau.
Hướng về Hòa Thượng Ân sư người đã vì Tăng Ni tứ chúng mà một đời hoằng pháp lợi sanh không biết mỏi mệt. Hướng về dòng thiền nước Việt hơn 700 năm về trước, mà Ngài đã đem hết tâm huyết nỗ lực tu hành để khôi phục lại Thiền phái Trúc Lâm Việt Nam, chúng ta cúi đầu đảnh lễ. Nguyện khắc cốt ghi tâm công đức và tấm lòng của Ân sư, bậc Thầy cao quý đã cho thầy trò chúng ta có được ngày hôm nay. Hướng về đàn hậu học tương lai, chúng ta nguyện noi dấu người xưa, vì đạo quên thân, chẳng ngại gian lao, không nề khó nhọc, dấn thân vào đời, đem Phật pháp đến muôn nơi, cứu khổ ban vui.
Mạng mạch Phật pháp nằm trong tay Tăng Ni, hãy dõng mãnh tiến lên. Tiến lên bằng con đường tự lợi lợi tha, bằng công phu hành trì tự thân, ngôn hạnh tương ưng. Đó không chỉ là kêu gọi thiết tha của Thầy mà là di huấn muôn đời của Tổ tông.
– HT Thích Nhật Quang-